Nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20/11/2024, hoctaptuyendung.com muốn đăng một câu chuyện nhân văn về nhà giáo, một bông hoa để thấy cuộc sống có những điều tốt đẹp. Kính chúc các thầy cô giáo trên khắp đất nước sức khỏe, hạnh phúc, mãi vững niềm tin và khát khao cống hiến cho sự nghiệp trồng người.
Đây là câu chuyện từ hơn mười lăm năm trước. Khi đó, tôi đang học lớp 6 và trong lớp tôi có một người bạn tên là An. An sống thiếu vắng cha, gia cảnh khó khăn, thường xuyên mặc quần áo cũ kỹ và thậm chí không đủ tiền mua đôi giày mới. An cũng hay quên nộp tiền ăn trưa hoặc các khoản phí lớp học, và có lẽ vì hiểu hoàn cảnh gia đình của cậu ấy, giáo viên chủ nhiệm thường tránh nhắc nhở. Tuy nhiên, điều đó dường như khiến An cảm thấy ngày càng tủi thân hơn. Thêm vào đó, An không giỏi học tập hay thể thao, nên thường bị cô lập trong lớp.
Một ngày nọ, trong chuyến dã ngoại của lớp, một sự việc bất ngờ đã xảy ra. Khi đến giờ ăn trưa, trong lúc các học sinh khác vui vẻ mở hộp cơm trưa của mình, An lại không dám mở hộp cơm của cậu. Lý do rất rõ ràng: trong khi những học sinh khác khoe khoang hộp cơm đầy tình yêu thương từ cha mẹ, An lo sợ bị chê cười vì hộp cơm đạm bạc của mình.
Đúng lúc đó, một nhân vật không ngờ đã bước đến gần An. Đó là cô Yến, giáo viên phụ trách một lớp khác. Cô Yến nổi tiếng là người nghiêm khắc và thường bị học sinh dè chừng. Nhưng hôm đó, cô Yến lại khác hẳn. Với nụ cười dịu dàng, cô hỏi An: “Cô có thể ngồi ăn trưa cùng con được không?” Sau đó, cô lấy ra một hộp cơm thịnh soạn từ chiếc ba lô lớn và chia sẻ không chỉ với An mà còn với các học sinh khác xung quanh.
Sự việc này đã làm thay đổi An. Từ đó, cậu dần hòa nhập hơn với các bạn trong lớp. Vào ngày tốt nghiệp, An đã cùng mẹ mình rơi nước mắt cảm ơn cô Yến. Vài năm sau, khi tôi quay lại trường thực tập sư phạm, tôi nghe các giáo viên kể rằng cô Yến đã âm thầm trả tiền ăn trưa và tiền đi dã ngoại cho An. Thậm chí, cô còn dành ngày nghỉ làm gia sư giúp cậu học tập.
Mọi việc cô Yến làm đều xuất phát từ mong muốn giúp An hòa đồng với bạn bè. Mặc dù bị học sinh cho là nghiêm khắc, nhưng hành động của cô hôm đó đã thể hiện sự dịu dàng và lòng tốt sâu sắc. Qua câu chuyện này, tôi học được ý nghĩa thực sự của trách nhiệm và tình thương của một người giáo viên.
Một ngày nọ, trong chuyến dã ngoại của lớp, một sự việc bất ngờ đã xảy ra. Khi đến giờ ăn trưa, trong lúc các học sinh khác vui vẻ mở hộp cơm trưa của mình, An lại không dám mở hộp cơm của cậu. Lý do rất rõ ràng: trong khi những học sinh khác khoe khoang hộp cơm đầy tình yêu thương từ cha mẹ, An lo sợ bị chê cười vì hộp cơm đạm bạc của mình.
Đúng lúc đó, một nhân vật không ngờ đã bước đến gần An. Đó là cô Yến, giáo viên phụ trách một lớp khác. Cô Yến nổi tiếng là người nghiêm khắc và thường bị học sinh dè chừng. Nhưng hôm đó, cô Yến lại khác hẳn. Với nụ cười dịu dàng, cô hỏi An: “Cô có thể ngồi ăn trưa cùng con được không?” Sau đó, cô lấy ra một hộp cơm thịnh soạn từ chiếc ba lô lớn và chia sẻ không chỉ với An mà còn với các học sinh khác xung quanh.
Sự việc này đã làm thay đổi An. Từ đó, cậu dần hòa nhập hơn với các bạn trong lớp. Vào ngày tốt nghiệp, An đã cùng mẹ mình rơi nước mắt cảm ơn cô Yến. Vài năm sau, khi tôi quay lại trường thực tập sư phạm, tôi nghe các giáo viên kể rằng cô Yến đã âm thầm trả tiền ăn trưa và tiền đi dã ngoại cho An. Thậm chí, cô còn dành ngày nghỉ làm gia sư giúp cậu học tập.
Mọi việc cô Yến làm đều xuất phát từ mong muốn giúp An hòa đồng với bạn bè. Mặc dù bị học sinh cho là nghiêm khắc, nhưng hành động của cô hôm đó đã thể hiện sự dịu dàng và lòng tốt sâu sắc. Qua câu chuyện này, tôi học được ý nghĩa thực sự của trách nhiệm và tình thương của một người giáo viên.
Nguồn:Sưu tầm
Nếu nội dung hữu ích, vui lòng nhấn nút chia sẻ
để lan tỏa thông tin đến bạn bè và ủng hộ website.